Những yêu thương ngập tràn chỉ còn trong quá khứ, những lời hẹn đầu còn ai nhớ nữa đâu, để rồi một chiều chiếc áo trắng như thiên thần của em đã phai màu vì xác pháo.
Cái lạnh về vẹn nguyên như bản chất vốn có. Mọi thứ cứ co ro trong màn sương bàng bạc của những buổi chiều tà. Lạnh đến nỗi chẳng dám đứng lâu dưới cơn mưa hiếm hoi và bất chợt, lạnh đến nỗi đắng lòng. Rồi cứ vội vội vàng vàng bâng khuâng tìm hơi ấm, bỗng nhận ra chỉ còn lại một mình…
Tháng 12 với bao những nỗi niềm khó tả bởi lại một mùa Giáng sinh nữa lại về. Người ta đi chơi, đi mua sắm xúng xính với đủ những màu sắc có thể mua vui cho cuộc đời. Còn tôi, chỉ biết thả mình trong những tiếng nhạc của Bài thánh ca buồn và nhớ về em.
Bài hát nửa đời nửa đạo mang âm hưởng sâu sa đầy hoài niệm, nó chẳng phải thánh ca bởi nó rất đời. Thế sao người ta lại gọi Thánh ca? Bởi bài ca mang một thứ đạo: Buồn! Cả bài hát cứ như một giọt sương trong suốt, cao xanh, có thể soi rọi được bao sắc màu quanh nó nhưng lại lạnh và trầm. Con người cứ khắc khoải, mong chờ một nửa đã xa để rồi Giáng sinh về lại bâng khuâng và tiếc nhớ.
“Bài thánh ca đó còn nhớ không em
Noel năm nào chúng mình có nhau”
Những yêu thương ngập tràn chỉ còn trong quá khứ, những lời hẹn đầu còn ai nhớ nữa đâu, để rồi một chiều chiếc áo trắng như thiên thần của em đã phai màu vì xác pháo.
“Rồi những đêm thánh đường đón Noel
Lang thang qua miền giáo đường dấu yêu
Tiếng thánh ca ngày xưa vang đêm tối
Nhớ quá đi thôi giọng hát ai buồn
Đêm thánh vô cùng lạnh giá hồn tôi…“.
Bao mùa Giáng sinh rồi mà tâm tư vẫn còn lạnh ngắt và tiếng thánh ca xin quá khứ trở lại vẫn ngút ngàn thinh không nhưng chẳng đứng lại nơi lòng nhân thế. Càng chờ đợi một Noel ấm áp lại càng thấy lòng mình trống trải. Có lẽ, chỉ tại người thích tìm kiếm niềm vui nơi ảo mộng, nên khi ảo mộng tắt rồi phải sống với niềm đau.
Rồi đây, ta phải đi tìm phép nhiệm màu bởi quá khứ chẳng mang ánh sáng vào tim, chẳng sưởi ấm cho ta bao mùa Giáng sinh sắp tới, vẫn lạnh giá vô cùng….