Những ngày đầu tiên nghe Les Fleurs Sauvages cách đây 10 năm là cảm xúc của một tình cảm trong sáng đầu tiên, dịu dàng đến bất ngờ. Những ngày đầu tiên-xa, cảm xúc là những nhớ nhung da diết, và tình cảm thì cứ chất chứa, cứ đầy lên, đầy mãi.
Rồi thì cũng có lúc tưởng tượng ra những bông hoa dại trên những con đường đầy cát bụi mà những người Di-gan đã qua trên con đường chu du của họ. Cũng có lúc là những bông hoa dại đón những giọt ánh nắng, giọt sương trong một buổi mai mát lành. Hay những bông hoa dại đang đu đưa, nương theo những cơn gió chiều và du dương cất lên bản nhạc của riêng mình trong ánh hoàng hôn lạnh.
Sau này thì lại không thể quên hình ảnh những đóa hoa dập dìu trôi thành hàng dài trên biển, rồi mặt biển bùng lên dữ dội, những cơn xoáy lốc cuốn những đóa hoa dại thành những vòng xoáy lốc, rồi từ đó hiện lên hình ảnh người con gái yêu dấu. Rồi mặt biển lại yên ả trở lại, những đóa hoa lại tiếp tục trôi đi cùng sóng biển, với những cánh hải âu bay lượn phía trên, còn phía trên kia là những ngôi sao biển.
Hôm nay chơi lại nghe bài này, nhưng những gì hiện ra chỉ là hình ảnh thời thơ bé, hình ảnh con đường đi học, những khuôn mặt bạn bè, và cả cây bàng ở trước lớp 🙂 Hình ảnh những cơn mưa, những cơn gió lạnh… Nhạc không lời rất tuyệt vời, mỗi người khi nghe đều có thể tưởng tưởng hay liên tưởng đến một câu chuyện khác nhau. Đều đó làm cho mọi bản nhạc đều trở nên hay hơn theo cách riêng của nó.
Source loi binh:
http://muadongxukhac.blogspot.com/…/les-fleurs-sauvages.html