Một bản nhạc hay luôn cần có sự liên kết nhịp nhàng giữa các phần, trong đó đoạn dẫn từ phiên khúc vào điệp khúc giữ vai trò cực kỳ quan trọng. Đây chính là điểm chuyển giao, nơi toàn bộ cảm xúc của bản nhạc được chuẩn bị để bùng nổ ở cao trào. Nếu thiếu sự khéo léo trong việc tạo đoạn dẫn, người nghe sẽ cảm thấy hụt hẫng hoặc bản nhạc trở nên rời rạc, thiếu sức hút. Vì vậy, để trở thành một người chơi piano có chiều sâu, bạn cần biết cách xử lý những khoảnh khắc chuyển tiếp này một cách tinh tế.
Có ba cách phổ biến và thường được sử dụng khi dẫn từ phiên khúc A sang điệp khúc B. Thứ nhất, bạn có thể dùng cường độ tăng dần kết hợp với hợp âm 7 át của hợp âm đầu tiên trong điệp khúc. Hợp âm 7 át vốn dĩ mang tính chất nghịch tai và luôn đòi hỏi được giải quyết, vì vậy khi nó vang lên, tai người nghe sẽ tự nhiên bị hút về hợp âm chủ ở đầu điệp khúc. Sự căng thẳng hòa âm này giống như một lực nam châm, kéo người nghe tiến vào đoạn cao trào đầy kịch tính. Không chỉ thế, bạn có thể tăng dần lực nhấn phím để cảm xúc được đẩy lên từng nấc, giống như leo dốc chuẩn bị bùng nổ ở đỉnh núi.
Cách thứ hai là kết hợp việc tăng cường độ với sự thay đổi trong tiết tấu. Nếu trong phiên khúc, phần mẫu âm hình đệm còn đơn giản, bạn có thể bắt đầu thêm nhiều nốt hơn, nhanh hơn và dồn dập hơn khi gần điệp khúc. Các kỹ thuật chạy ngón, fill-in quãng hai, quãng ba trưởng hoặc thứ, hay thậm chí là chuỗi các nốt gần nhau trong âm giai của hợp âm chủ sẽ khiến âm nhạc như cuộn trào, thúc giục người nghe tiến về phía trước. Điều quan trọng là các nốt dẫn phải liền lạc, không bị đứt gãy, để dòng nhạc như một dòng suối chảy liên tục, đưa cảm xúc từ nhẹ nhàng sang mãnh liệt. Khi biết xử lý tiết tấu hợp lý, người chơi piano không chỉ giữ được sự gắn kết của bản nhạc mà còn tạo cảm giác hồi hộp, háo hức trước khi điệp khúc vang lên.
Cách thứ ba thường thấy là sử dụng nhiều hợp âm dẫn liên tiếp nhau trong một đến hai ô nhịp cuối của phiên khúc. Đây là thủ pháp nâng dần sự căng thẳng hòa âm trước khi giải quyết vào hợp âm chủ ở điệp khúc. Bạn có thể chọn các hợp âm đảo, hợp âm 7 át hoặc các hợp âm trung gian, miễn sao bè bass vẫn có sự gắn kết, có xu hướng hút về nhau. Trong một số trường hợp, bè bass được cố ý giữ nguyên, áp dụng thủ pháp trì tục, tạo cảm giác như một nền móng chắc chắn để phần giai điệu và hợp âm phía trên chuyển động. Thủ pháp này giúp âm nhạc giữ được sự liền mạch, không bị trống trải mà vẫn tạo lực đẩy mạnh mẽ vào đoạn cao trào.
Ngoài ba cách cơ bản trên, bạn cũng có thể bổ sung thêm nhiều biến thể sáng tạo khác. Một trong số đó là sử dụng thủ pháp crescendo kéo dài trên toàn bộ dãy hợp âm dẫn, khiến cảm xúc được nuôi dưỡng và dâng tràn. Một số nghệ sĩ còn áp dụng kỹ thuật pedal giữ để tạo hiệu ứng vang vọng, khiến âm nhạc như lan tỏa trong không gian, càng làm tăng sự chờ đợi cho điệp khúc. Ngoài ra, bạn có thể khai thác sự thay đổi về texture: từ phần đệm mỏng, nhẹ ở cuối phiên khúc chuyển sang phần đệm dày, phong phú hơn ngay trước điệp khúc. Đây cũng là một cách để tạo sự bất ngờ và khiến cao trào trở nên rực rỡ.
Có thể nói, đoạn dẫn từ phiên khúc sang điệp khúc là chiếc cầu nối tinh tế quyết định thành bại trong cảm xúc của một bản nhạc. Người chơi piano không chỉ cần nắm vững kỹ thuật hợp âm, tiết tấu và cường độ, mà còn phải biết “kể chuyện bằng âm nhạc”, khơi gợi trí tò mò và sự phấn khích nơi người nghe. Khi làm được điều đó, bạn không chỉ chơi đúng nốt nhạc mà còn tạo ra một hành trình cảm xúc liền mạch, khiến điệp khúc khi vang lên thực sự bùng nổ và chạm đến trái tim khán giả.
Bài viết này của tôi được viết trên cơ sở dựa vào những kiến thức âm nhạc mà tôi đã được học cũng như những kinh nghiệm tập chơi đàn piano trong nhiều năm qua. Nếu bạn thấy những thông tin chia sẻ của tôi ở trên là hữu ích cho việc học đàn piano của bạn, xin hãy ủng hộ tôi bằng một cú click chuột vào website này nhé www.phuoc-partner.com. Cám ơn bạn rất nhiều và chúc bạn thành công chinh phục loại nhạc cụ khó tính này nhé. Xin chào bạn.